Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Thương lắm Mái trường ơi!

HỒNG CHUYÊN1
Thương lắm Mái trường ơi!
Mấy trăm năm mái vòm Thành Cổ
Rêu phong chằng chịt gió sương
Gân guốc bờ tường đá cũ
Cây phượng lưng còng
Bệ kỳ đài phơi nắng
Những mái nhà bạc trắng
Con đường cũng trắng
Như đường làng quê mẹ tôi xưa
Tiếng còi tàu ầm ĩ đêm mưa
Lặng thầm phố nhỏ.


Thương lắm Mái trường ơi!
Bình minh Cổng Tiền
Hoàng hôn Cổng Hậu
Bỡ ngỡ ngày đầu
Bạn ở đâu
Quê mình xa lắm
Giúp nhau chăn vuông tóc ngắn
Cùng nhau đọc lá thư nhà
Mùa khai trường trời thu xanh ngắt
Hương hoa sữa thơm nồng phiên gác
Hoa móng rồng tím ngát
Hàng sấu xanh man mác heo may
Rồi đông qua xuân đến hè về
Náo nức hoa phượng cổng trường rực đỏ
Những ban trưa oi ả

Gốc đa già gióng giả ve kêu
Đợi chờ cơn gió mát buổi chiều
Thổi qua Cổng Đông im lìm cửa đóng
Lơ thơ mặt hồ gợn sóng
"Quan họ áo xanh, Quan họ yếm đào"
Bỗng nghe văng vẳng phương nào
Bập bùng câu hát nhớ quê

Thương lắm Mái trường ơi!
Cặm cụi đèn khuya
Thì thầm đêm vắng
Cuốn vở mỏng chẳng chịu nằm im lặng
Sột soạt cựa mình suốt một mùa thi
Từng ngày từng ngày bảng đen phấn trắng
Từng giờ từng giờ tiếng thầy vang vọng
Vẫn vạch đường dẫn lối tôi đi
Vượt gập ghềnh chữ nghĩa
Chẳng dễ dàng đến bến bờ chân lý
Thấm đẫm mồ hôi trang sách trang đời
Ngẩng đầu lên bình minh đã rạng rồi
Những tia nắng đầu ngày
Nghiêng soi xuống giảng đường rực sáng
Nghiêng mái đầu thầy
Nghiêng nghiêng bục giảng
Nghiêng nghiêng cây xà cừ cô độc sân trường
Vẫn chẳng thôi xanh mướt
Xanh như mái đầu
Mơ ước tuổi đôi mươi

Thương lắm Mái trường ơi!
Ba lô trĩu nặng
Quai súng hằn vai
Quân phục loang vắt dài con phố
Chảy suốt triền đê một dải sông Cầu

Những Tiên Sơn, Trung Sơn, vẹt mòn đá sỏi
Bảy Hai1, Tám Tư2 chân chồn gối mỏi
Giọt mồ hôi đánh dấu lối lên đồi
Chiều hành quân
Nắng quái Phấn Sơn
Đêm mưa đường trơn Chùa Bổ
Sức trai trẻ có ngại gì gian khổ
Lòng vẫn cứ hồn nhiên như hoa cỏ
Gọi nhau tăng võng ven rừng
Khói bếp nhà ai quen thuộc quá chừng
Nồi sắn thơm lừng
Mẹ già luộc vội
Em gái ơi đừng làm tôi bối rối
Mái nghèo mà ấm áp tình quê
Bát nước chè xanh
Lóng lánh em mời
Ngọt lịm giọng cười
Xóm núi

Thương lắm Mái trường ơi!
Mai tôi chia tay
Lên bồng bềnh mây chiều Mèo Vạc
Về xôn xao sóng nước Cà Mau
Chẳng thể nào quên
Bồng bềnh ngồi tựa mạn thuyền
Xôn xao người ơi người ở

Để rồi cứ rưng rưng nhớ
Mái tóc thầy và mái trường bạc trắng
Rưng rưng thương
Những ngọn đồi cháy nắng
Và rêu phong từng viên gạch tường thành

Nhớ những tháng năm gian khó học hành
Để một ngày vụt thấy mình khôn lớn
Vụt thấy trên đầu mênh mang mây trắng
Vụt thấy chân mình đạp bằng đá đường xa
Chỉ có trái tim
Cứ thổn thức thiết tha
Chẳng muốn chia xa cái thời mê mải
Cái thời hồn nhiên cái thời vụng dại
Một thời nhưng sẽ là mãi mãi
Sẽ theo tôi đi đến cuối cuộc đời

Thương lắm mái trường ơi!