Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

TÌNH NGƯỜI THÀNH CỔ BẮC NINH



BÙI ĐỨC LONG[1]

Những cơn gió heo may đầu mùa khiến tiết trời đêm nay se lạnh, có lẽ trời đã chuyển hẳn sang thu. Tôi đang đứng gác giữa màn đêm, không gian yên tĩnh quá, dường như mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, đâu đó chỉ còn tiếng lá cây xào xạc, tiếng lốp bốp của những trái bàng rơi. Không gian này dường như trái ngược hẳn với sự náo nhiệt, khẩn trương, nghiêm túc trong hoạt động ban ngày của một nhà trường quân sự. Vậy là tôi đã ở đây, là học viên của Trường Đại học Chính trị tám tháng rồi, gần một học kỳ đã trôi qua với bao kỷ niệm trong sinh hoạt, học tập và rèn luyện, vui có, buồn cũng có nhưng có lẽ đọng lại nhiều nhất trong tôi vẫn là những kỷ niệm về tình người nơi đây.

Nhớ biết bao buổi đầu tiên bỡ ngỡ đến Mái trường này; khi đó anh em chúng tôi - những học viên đầu tiên của chuyên ngành đào tạo Giáo viên giáo dục quốc phòng -  an ninh đều cảm thấy rất mệt mỏi. Sự thờ ơ biểu hiện rõ trên nét mặt nhiều người, bởi hầu hết anh em chúng tôi là những người đã có gia đình, lại đang có con nhỏ, việc đi học chủ yếu là do sự sắp xếp, phân công của cơ quan chủ quản; khi nhập học lại phải làm quen ngay với môi trường quân đội, với bao yêu cầu khắt khe về kỷ luật, tác phong. Trăm sức ép đổ dồn một lúc, khiến nhiều anh em không thể yên lòng. Nhưng rồi, những xúc cảm ban đầu đó cũng dần trôi qua, thay vào đó là những tiếng cười rộn vang trên giảng đường và thao trường nắng cháy.
Để có được không khí vui tươi, sự tự tin, niềm đam mê học tập đó của anh em học viên Giáo viên giáo dục quốc phòng - an ninh chúng tôi là cả một quá trình miệt mài lao động, gần gũi sớm hôm của các cấp lãnh đạo, chỉ huy, của cán bộ, chiến sĩ Nhà trường. Chúng tôi đã được đón tiếp, hướng dẫn, chăm lo từ nơi ăn, chốn nghỉ, tới việc học tập, rèn luyện; từ cái cặp sách, giáo trình, tập vở, cây bút rồi việc thực hiện các chế độ, kỷ luật Quân đội. Tất cả đều rất chu đáo, tỉ mỉ, ân cần. Nhưng có lẽ điều làm anh em chúng tôi cảm phục hơn cả chính là "kho" kiến thức uyên thâm, là sự nhiệt tình trong giảng dạy của đội ngũ các thầy cô giáo nơi đây. Nhớ những buổi học đầu tiên với môn học "Lịch sử truyền thống quân đội và công an", các thầy đã giảng cho chúng tôi về lịch sử hình thành và phát triển của các lực lượng vũ trang; về sự thông minh, gan dạ, về các tấm gương anh dũng trong chiến đấu, hy sinh của các thế hệ cha anh, về truyền thống dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam... Những kiến thức đó đã khơi dậy trong chúng tôi rất nhiều điều. Rồi dần dần qua mỗi môn học, mỗi buổi tập, mỗi ngày lên lớp chúng tôi càng ngày càng hiểu sâu sắc hơn về ý nghĩa, về vinh dự và trách nhiệm của người giáo viên giáo dục quốc phòng - an ninh. Chính những bài giảng của các thầy đã làm cho chúng tôi thêm yêu ngành học này và yên tâm với công việc trong tương lai. Sẽ là thiếu sót nếu như không nhắc tới sự chăm lo về đời sống chính trị - tinh thần của các cấp lãnh đạo trong Nhà trường cho anh em học viên nói chung và học viên Giáo viên giáo dục quốc phòng - an ninh nói riêng. Ở đây ngoài việc hàng ngày được đọc báo, xem thời sự thì hàng tháng, hàng tuần chúng tôi vẫn đều đặn được nghe nói chuyện về tình hình chính trị trong và ngoài nước, được xem phim, xem văn công, xem các buổi biểu diễn văn nghệ. Các hoạt động này đã cho chúng tôi niềm tin vào công việc và cuộc sống, làm cho tinh thần chúng tôi ngày càng thoải mái và phần nào vơi đi nỗi nhớ quê hương.
Giờ đây, sau gần tám tháng học tập, chúng tôi đã mang trong mình tinh thần của những người chiến sĩ, biết vượt qua gian nan, vất vả, biết đồng cam, cộng khổ và sẵn sàng chiến đấu, hy sinh. Đúng lúc này thì nhiệm vụ học tập của học kỳ I cũng gần hoàn thành, chúng tôi sắp phải tạm xa các thầy, các cô, xa Mái trường dấu yêu để trở về địa phương công tác. Dù ở nơi đâu, trong bất kỳ công việc nào chúng tôi cũng luôn nhớ về Thành cổ Bắc Ninh, về tình người nơi mái trường Sĩ quan Chính trị.

Bắc Ninh, tháng 10 n



[1] Hệ 4

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét